Thi văn đoàn, bút nhóm

Năm 13 tuổi tôi đã biết chơi “thi văn đoàn” tức là các bút nhóm do ai đó tạo ra rồi mời mọi người gia nhập, để khi sáng tác bài gửi đăng báo thì ghi phía dưới bút danh, ví dụ như:
Sĩ Huỳnh
(Bút nhóm Mây Trắng)
Tôi chỉ ghi tên làm thành viên một bút nhóm duy nhất, đó là Thi văn đoàn Việt Nam do anh Vũ Hà- Vũ Hữu Chính làm trưởng nhóm.
Có khá nhiều bút nhóm với nhiều tên gọi, như: Mực tím, Vòm me xanh, Mây mùa thu, Tuổi học trò, Trăng ngàn phương…Lúc đầu thấy hay hay nhưng sau ngẫm lại thấy chả có ý nghĩa gì ngoài việc “quảng bá” cho nhóm nên tôi “tự động” rút lui, có nghĩa là không ghi tên bút nhóm dưới bút hiệu của mình nữa.
Có một thời gian tôi “ấp ủ” chuyện làm trưởng một bút nhóm, nhưng cảm thấy bất khả thi. Hoạt động của một bút nhóm cần thường xuyên họp mặt, đi dã ngoại, các thành viên cần đọc cho nhau nghe những sáng tác mới để phê bình góp ý. Lúc ấy tôi sống ở tỉnh nên mối giao lưu rất hạn chế, khó tập trung mọi người. Dần dà, tôi quên hẳn ý định ấy.
Lúc xưa những tờ nhật báo lớn thường có mục “Vườn hồng”, “Tuổi học trò”…là nơi lý tưởng cho các bút nhóm hoạt động, tạo cảm hứng, gây chất men xúc tác cho những người yêu thích sáng tác, là mảnh đất màu mỡ cho các cây bút trẻ mặc sức gieo trồng những hạt mầm văn nghệ. Các tác phẩm có thể còn non yếu, chưa hay nhưng vẫn được người phụ trách chọn đăng để khuyến khích, tạo nguồn cảm hứng tiếp theo cho người viết trẻ.
Ngày nay khi các loại hình giải trí của thời đại công nghệ thông tin phát triển, bút nhóm gần như đã trở thành quá khứ. Sự ưu ái của các báo tuổi học trò dành cho các cây bút trẻ cũng không còn nữa. Thay thế cho trang Vườn hồng, Tuổi hoa là các mục thời trang, ca nhạc, giáo dục giới tính…
Dưới đây là bài thơ cuối cùng mình ghi tên bút nhóm dưới bút danh, đăng trên nhật báo Bút Thép năm 1973, hồi đó mình lấy bút hiệu là Huy Sinh:
“Khóc chẳng vơi sầu quê hương mình chinh chiến
Nhìn mẹ hiền anh nghe xót tâm tư
Thương nhớ người cha ra đi ngoài súng đạn
Mấy năm rồi không nhận được tin thư
Không nói nên lời anh nghẹn ngào rướm lệ
Nắng yên bình trãi khắp nẽo quê hương
Cha trở về vun mảnh vườn bỏ phế
Cho mẹ hiền tìm lại chút yêu thương
Ngỡ thanh bình đã về trên đất Việt
Nào ngờ đâu tiếng súng nổ vang trời
Sực tỉnh, hoa lòng anh tan tác
Dòng sông nhuộm máu lệ đầy vơi
Anh vẫn thấy u sầu trong mắt mẹ
Bóng hình cha còn biền biệt xa ngàn
Và Bắc Nam vẫn hai miền phân rẽ
Để thêm buồn khi đón gió xuân sang!”
HUY SINH
(Thi văn đoàn Việt Nam)

(17/8/2022)
SĨ HUỲNH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *